“Hôm nay, 7/12/2014, có lẽ là một trong những ngày Chúa nhật đáng nhớ nhất trong cuộc đời của tôi.
Một năm vô cùng bận rộn đã đem lại cho tôi khá nhiều sự mệt mỏi, đặc biệt là vào dịp cuối năm này. Kỳ thi đang đến gần, một kì học ngắn hạn với lượng kiến thức rất lớn, đi làm thêm, công việc chuẩn bị cho giáng sinh… rất nhiều, rất nhiều công việc khiến cho tôi cảm thấy mình cạn năng lượng. Cũng chính vì lý do đó, mà đôi lúc, tôi dùng nó để biện hộ cho việc mình vơi đi sự gần gũi với Chúa, vơi đi niềm háo hức với giáng sinh, sự suy ngẫm đến ý nghĩa của kỳ lễ vô cùng quan trọng này…
Sáng Chúa nhật này, giống như những Chúa nhật khác, với một giấc ngủ không đủ cộng với thời tiết giá lạnh, tôi đến nhà thờ, thờ phượng Chúa vào lễ một của Hội Thánh. Kết thúc lễ, tôi có thì giờ gặp gỡ bạn bè trong Chúa của mình rồi quay trở lại để tập hát cho lễ Giáng sinh. Chỉ với một khoảng thời gian ngắn, tôi phải quay lại nhà thờ, bắt tay vào việc thu âm lần đầu tiên cho chương trình radio của Hội Thánh. Một việc diễn ra một cách vui vẻ, tốt đẹp và tôi nghĩ mình đã ở nhà thờ 11 tiếng, có lẽ ĐÃ QUÁ ĐỦ rồi. Tôi quay trở lại nhà và tìm kiếm một sự nghỉ ngơi, một giấc ngủ bù cho một ngày vất vả.
Nhưng trước khi tôi đi tắm và làm theo kế hoạch mình đã định, thì tôi chợt nhớ ra nhà thờ có chương trình truyền giảng của anh em nhóm Sức Mới. Thật sự là một cuộc chiến đã diễn ra trong tôi. Có một phần không nhỏ trong tôi lôi kéo tôi trở lại chiếc giường của mình, nhưng có một điều gì đó lớn hơn đã thôi thúc tôi đến nhà thờ, dự chương trình với một ban ngành mình ít có cơ hội tiếp xúc này. Cuối cùng, tôi quyết định đến nhà thờ với ý nghĩ: mình đến để khích lệ anh em và làm cho nhà thờ bớt vắng. Khi đang viết những điều này, tôi đã biết suy nghĩ của mình là HOÀN TOÀN SAI! Qua buổi truyền giảng phước hạnh này, tôi đã nhận được quá nhiều.
Tôi luôn luôn cảm thấy vô cùng xúc động khi nhìn vào cuộc đời của những đặc người đặc biệt này. Những người đã từng bị trói bởi những xiềng xích tưởng chừng như không bao giờ có thể phá hủy được. Họ là những người đã nhiều năm chìm đắm trong ma túy, trong những tệ nên xã hội. Họ là những người đang mang trong mình căn bệnh thế kỷ – HIV. Tuy vậy, nhưng họ đặc biệt với tôi không phải vì họ ĐÃ là ai, mà họ ĐANG là ai! Tôi đã từng được nghe không ít những câu chuyện về sự thay đổi một cách đáng sợ, lạ lùng, một cách đầy vinh hiển của Đức Chúa Trời trên những người anh em này. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy được sự háo hức của họ khi chuẩn bị cho truyền giảng: nét mặt hân hoan chào đón những người thân hữu. Cách mà họ nhắm mặt lại, đưa cao hai tay, hát bằng tất cả trái tim rằng :Chúa là tình yêu, là sự cứu rỗi, là sợi dây cứu và buộc họ lại với Chúa và với nhau. Luôn luôn hát những bản thánh ca đó nhưng hôm nay tôi đã im lặng và nghe. Tôi đã khóc. Họ thật sự đã làm tốt công việc của mình: là muối, là ánh sáng, là chiếc gương để phản chiếu thật rõ ràng, thật sinh động về tình yêu, sự vinh quang và quyền năng của Chúa. Từng tiết mục, từng bài hát, từng clip của chương trình đã thật sự làm cho tôi bị cảm động – một người đã dự và tham gia rất, rất nhiều chương trình truyền giảng. Mỗi một lúc tôi lại cảm thấy: Chúa cũng đã yêu và cứu mình giống như họ. Vậy sự biết ơn của tôi đã thực sự đủ chưa? Tôi có làm cho những người khác thấy Chúa qua tôi như họ không? Và tôi đã thực sự được làm mới lại tình yêu với Chúa chính trong thời điểm đó. Đó là phần đầu tiên trong món quà bất ngờ mà tôi nhận được.
Khi một bạn thanh niên lên làm chứng về cuộc đời của mình. Nó thật sự khiến nước mắt tôi rơi một lần nữa. Tôi vẫn nhớ câu nói cuối cùng của bạn: “Có thể mọi người trong xa hội kì thị, xa lánh tôi với căn bệnh của mình, nhưng chắc chắn Chúa luôn luôn yêu tôi, cánh cửa nhà thờ luôn luôn rộng mở với tôi và anh chị em trong hội thánh sẽ luôn luôn vui vẻ, yêu thương khi nhìn thấy tôi”. Câu nói này có thể không đúng với đời sống của tôi. Gánh nặng Chúa ban cho tôi nhẹ hơn nhiều so với những người anh em này, nhưng sự tin quyết vào tình yêu của Chúa, của anh chị em trong Chúa với nhau của họ là điều tôi phải học tập. Và sự tin tưởng của tôi vào tình yêu của Chúa cũng được làm mới lại. Đây chính là phần thứ hai trong món quà tuyệt vời này.
Điều cuối cùng và cũng là hình ảnh đang hiện diện mãi trong đầu tôi giờ phút này. Đó là khi đang kêu gọi thân hữu tin nhận Chúa, với những lời mời gọi tha thiết của Hội Thánh, đa số mọi người đi lên khá rụt rè, sợ hãi và ẩn hiện sự không chắc chắn trong quyết định trọng đại nhất của mình. Ngay lúc đó, một bác trung niên tóc đã bạc được phân nửa, không cần ai nài kéo, bác đi lên một cách quyết đoán. Trước khi bước lên đến bục phía trên, nơi những người khác đang đứng, bác lấy ra bao thuốc lá của mình, vứt xuống đất, đạp mạnh lên và bước lên tin nhận Chúa. Bác đã vứt xuống một thói quen ai cũng biết không tốt, nhưng không phải ai cũng bỏ được .Cũng giống như bác đã bỏ con người tội lỗi với những dục vọng xác thịt của mình xuống đất, đạp lên nó và bước về phía Chúa. Bác đã khiến cho tôi nghĩ lại về một tội lỗi đã từ rất lâu rồi mà tôi muốn bỏ nhiều lần nhưng tôi tự làm mình thất bại. Và tôi biết tôi cần giống như bác, vứt xuống, đạp lên nó và tiến về phía Chúa. Không nuối tiếc, không đắn đo và không nhìn lại.
Khi tôi chia sẻ lại cảm nghĩ của mình với một vài anh em khác trong Hội Thánh và được thúc giục viết những lời này, tôi tin Chúa muốn tôi một lần nữa suy ngẫm về món quà mà hôm nay Ngài đã ban cho tôi. Món quà giáng sinh rất tuyệt vời mà tôi đã được nhận vào lúc tôi thật sự cần nó , ngay chính lúc bản thân mình không biết
Cảm ơn Chúa về sự dạy dỗ
Cảm ơn Chúa vì đã cho con thấy chính Ngài qua những người anh em con
Cảm ơn Chúa vì sự ngọt ngào của tình yêu Ngài
Một bạn thanh niên Nữ – HTTL Hà Nội. ”
Ban truyền thông chúng tôi ao ước sẽ tiếp tục nhận được nhiều bức thư tâm tình của quý vị và các bạn trong thời gian tới. Tình yêu của Thiên Chúa đã, đang và sẽ mãi là làn hơi ấm áp trong trái tim của mỗi chúng ta. Chúa ban phước cho quý vị và các bạn.
Phát thanh viên: Ly Nguyễn
Thiết kế: Quốc Anh
Thu âm: Thiên Lộc
Nhạc nền: Copyright © AudioBlocks.com